Có những người con người lạ kì
Họ yêu Sài Gòn, nhưng lại yêu theo một cách rất tiêu cực. Đối với họ, hình ảnh Sài Gòn trước 1975 là một thứ gì đó rất cao sang, đẳng cấp, giàu có và văn minh. Trong tiềm thức của họ, “giải phóng” chỉ là một sự ăn cướp, phá huỷ đi những gì đáng thuộc về Sài Gòn.
Đại đa phần, những người ấy, chưa bao giờ sống trong thời kỳ trước 1975, họ được nghe kể lại, xem lại, đối chiếu từ những bức ảnh đã cũ màu phong cách retro. Họ nghĩ rằng, Sài Gòn đáng được sinh tồn cho chính nó. Sài Gòn không cần được giải phóng!
Sài Gòn, không có tư cách quyết định Sài Gòn có quyền chọn giải phóng hoặc không giải phóng
Tao không cần tụi Bắc Kỳ giải phóng.
Thực ra câu chuyện ở đây, không phải là cần hay không. Một thế hệ cả Nam cả Bắc đã hi sinh để thống nhất dải đất vốn đã tồn tại bấy nhiêu năm qua, không phải để lũ trẻ ranh phán xét rằng “cần” hay “không cần”.
Sài Gòn, chưa bao giờ đại diện cho toàn thể miền Nam, những người tự nhận là người Sài Gòn gốc đó, cũng chưa bao giờ đủ tư cách để phán xét thay toàn thể người dân miền Nam. Nếu Sài Gòn đẹp, cao, rộng, văn minh, giàu có, thì Sài Gòn đã không có Củ Chi, Rừng Sác, chiến khu Đ, ở quanh Sài Gòn đã không có Tân Uyên, Gò Dầu, Tân An…
Người ta hay bám vào những giá trị xưa cũ, để nói rằng Sài Gòn luôn là một gì đó đẹp đẽ, phát triển. Người ta nghĩ rằng, trước 1975, Singapore, Seoul, Tokyo, Băng Cốc…phải ở dưới chân Sài Gòn. Nhưng có một sự thực rằng, tất cả những báo cáo từ World Bank, ADB, Liên Hợp Quốc…đều chỉ ra rằng chưa từng có thời điểm nào trong lịch sử, Sài Gòn ngang hàng được với các nơi ấy.
Đại đa phần các bạn đó, không bao giờ chứng minh bằng mặt số liệu về luận cứ: Sài Gòn (hoặc toàn miền Nam) hơn được những quốc gia khác. Vì làm gì có tài liệu nào cho thấy điều đó, không gì cả.
Xem thêm: Kinh tế miền Nam trước 1975
Và đừng nhìn vào những hình ảnh đẹp đẽ của 2km vuông trung tâm Sài Gòn, để phán xét và mơ hồ rằng, Sài Gòn thật đẹp và những kẻ đi xe đạp vào giải phóng những kẻ đi ô tô để rồi cả 2 cùng đi xe máy.
Thực ra, họ đi xe tăng và xe tải đó chứ. Làm gì có ảnh các anh đạp xe vào giải phóng, một là chạy bộ khi nhảy xuống từ xe bọc thép và xe tải, hai là lao thẳng xe tăng tông cổng. Các cụ lắm khi cũng vui tính, chắc có tý rượu vào, phóng đâm vào cổng, để đến giờ, người ta vẫn chê trách: Vi phạm giao thông.
Gì cũng nhẹ chân ga một chút.
Ý kiến của các bạn thế nào thì mình cũng kệ, nhưng không có nghĩa là đồng tình.
Hãy giữ những hình ảnh Sài Gòn xưa trong tim chứ đừng đem nó ra để chê trách, phán xét
Sài Gòn, chưa bao giờ là hình ảnh đại diện cho cả miền Nam. Ôm mấy cái hình đã cũ ấy để rồi những người ngoài những tấm hình ấy đói khổ, cam lòng thế à? Miền Nam, có Tây Nam Bộ, có Đông Nam Bộ, có Nam Trung Bộ, có một phần Bắc Trung Bộ, có Tây Nguyên chứ đâu chỉ có mỗi Sài Gòn? Đừng “sướng” khi người khác khổ.
Xem thêm: Chính quyền VNCH là chính quyền hợp pháp của nhân dân Miền Nam?
Nói thế thôi, chứ cũng mặc kệ các bạn thôi.
Hãy cứ giữ lại hình ảnh đẹp ở trong tim, để làm là một phần của xưa cũ, để làm động lực cho sự phát triển và thay đổi. Chứ đừng đem nó ra làm bình phong để chê trách, để phán xét, để oán hận và hằn học.
Tifosi