Hồi ức lính

Huấn luyện trinh sát

Lính trinh sát mới thường phải đi với lính cũ một thời gian khá dài, đầu tiên chỉ cầm địa bàn đi những đoạn ngắn khoảng 3 km quanh doanh trại, từ tiểu đoàn bộ sang các đại đội bộ binh.
365
Huấn luyện trinh sát

Một hôm Khoa, Thanh Phun Rô và tôi dẫn ba tân binh trong tiểu đội tập cắt góc, đi vòng vèo trong trường bắn rồi tạt vào rừng xanh, đưa địa bàn đã cài đặt góc độ cho Liêm tập đi. Liêm là một lính mới nhanh nhẹn quê Quế Sơn, Quảng Nam. Hắn đi rất thuần thục, đang đi nuột nà đựơc khoảng 1 km rừng xanh, đường rất dễ đi, đột nhiên nó đứng khựng lại, mặt cắt không còn hột máu: “Trời ơi! anh ơi!”

Nó chỉ xuống dưới chân, những chiếc đầu lâu trắng hếu xếp dài dằng dặc dưới các gốc cây, không đếm cũng áng chừng khoảng ba chục chiếc. Những chiếc sọ người trắng ởn mốc thếch đặt rất ngay ngắn thành hàng lối như hình ảnh hành quyết tế thần của các bộ tộc dã man.

Kể cũng lạ, dân Choăm Sere hiền lành luôn luôn có nụ cười thân thiện trên môi sao có thể tàn ác như vậy? Hay đây là một tàn tích của cuộc chiến tranh Thái – Miên năm xưa? Với lính cựu chúng tôi không có ấn tượng gì vài bộ xương trắng đó, vì đã từng chứng kiến những cánh đồng đầy xác chết quạ kêu, những hố chôn tập thể nồng nặc tử khí.

Nhưng lính mới thì bị xốc, thấy những hình ảnh này như báo hiệu sự khốc liệt của chiến tranh bắt đầu. Lần này giao cho Tiến cắt góc. Tiến là tân binh cũng cùng huyện với Liêm hắn to béo ục ịch. Gặp phải hình ảnh này Tiến rất hoảng, cắt rừng ngó trước ngó sau mới dám tiến lên. Một lúc lâu mới ra khỏi đường cái, Khoa bấm tôi rồi hô dừng lại, mắt Khoa trố ra có vẻ rất căng thẳng 

– Con đường này của địch. Tất cả nằm im! Còn có cả vết xe ô tô vẫn còn mới nguyên.

Tôi đế thêm: 

– Chúng hành quân đội hình trung đoàn đấy, hôm trước làm gì có con đường này. 

Thanh phun rô không nói gì, chỉ lấy mũ tai bèo lau mặt ngoảnh đi chỗ khác. Các lính mới nằm bẹp xuống, ngón tay đặt vào cò súng tư thế sẵn sàng chiến đấu. Thanh phá tan căng thẳng: “Thôi các ông ơi! bày đặt mệt quá, sang C6 chơi đi“.

Chúng tôi cười phá ra, mấy chú tân binh thở phào nhẹ nhõm.

Thằng Liêm rất thích làm lính trinh sát, nó luôn bám theo chúng tôi, thích nghe mấy anh lính cựu kể chuyện chiến đấu. Những câu chuyện tìm địch diệt địch đầy cam go, nguy hiểm nó cứ há hốc mồm. Lính trinh sát lại hào hoa, bất cần đời, đi đến đơn vị nào anh em cũng quý, ai sẵn máu phiêu lưu mạo hiểm thì vào nghề trinh sát rất hợp, mà nó cũng muốn như các đàn anh.

Một hôm trong bữa cơm trưa, nó hỏi Khoa: 

– Anh đã lần nào vào doanh trại của địch chưa? 

– Có chớ! nhiều lần lắm, mò vào đếm từng đôi dép của chúng mà chúng không hay. Sờ từng cây súng, qua vọng gác nó còn đái cả lên đầu mà không phát hiện ra. 

– Sao không cắt đầu chúng? 

– Ngu vậy, đi nắm tình hình địch về báo cáo cấp trên, đâu được phép tùy tiện.

– Ồ, vậy hỉ? Em muốn cầm dao cắt phéng ngay cái cần cổ.

Vừa hay lúc đó, có ông Già Lào vác một cái đùi hoẵng mang vào biếu chỉ huy tiểu đoàn. Ông Già Lào rất quý ông Lực, bẫy được con thú dù to hay nhỏ đều đưa cho liên lạc để xào nấu tẩm bổ cho các thủ trưởng. Tiểu đội trinh sát nằm ngay đằng sau nhà chỉ huy, mọi hoạt động đều không qua được con mắt lọc lõi của lính trinh sát.   

Hai chú liên lạc tiểu đoàn triển khai nồi thịt hoẵng, bếp đã đỏ lửa, mùi giềng quyện với mùi thịt thú thơm lừng. Lính trẻ, tuổi mới lớn chịu sao nổi sức hấp dẫn này, vị thơm như vẫy gọi chúng tôi. Khoa nói nhỏ với đám lính mới:     

– Nhiệm vụ thử thách đầu tiên đây nhé! đứa nào lấy được nồi thịt về đây mà không bị phát hiện, tao sẽ công nhận đấy là lính trinh sát.

Thằng Liêm xung phong ngay:

– Chuyện nhỏ, để em!

Nó thoăn thoắt vận động qua các gốc cây, ém mình chờ đợi rồi vút vào sau bếp, ngó nghiêng không động tĩnh. Khi Đào và Thuận vừa lên nhà, nhanh như chớp nó chạy thẳng vào trong bếp, một loáng hắn đã bê trên tay nồi thịt vẫn còn bốc khói nghi ngút, vừa chạy, vừa kêu:  

Trời ươi! nóng quá tời!

Chúng tôi nhanh tay hỗ trợ, trút nhanh nửa nồi thịt nóng hổi vào thau cơm, rồi giao cho thằng Liêm trả lại vị trí cũ. 

Một lúc sau thấy hai liên lạc chạy vào chạy ra, mặt nhớn nhác. Chúng tôi tỉnh bơ như chẳng biết chuyện gì, Khoa và Liêm vẫn đang lúi húi trong tấm bản đồ: 

– Đây nhé! màu trắng là bãi trống, màu xanh là rừng già, còn kia là con suối, cuối cùng là ngã ba đường đã hiểu chưa, hiểu chưa? 

Đào lẩm bẩm trong miệng:      

– Quái lạ! cả nồi thịt đầy đi đâu mất nửa.         

Các thủ trưởng cũng chẳng quan tâm, chỉ có liên lạc Đào tức lắm nhưng không bắt được quả tang.Thủ trưởng nào thèm chấp mấy thằng lính, lúc nào các thủ trưởng cũng lo lắng cho chúng tôi. Bọ Lực thường hay bảo Thuận múc cho trinh sát chúng tôi bát canh, bọc thịt. Nhưng tính nghịch ngợm của lính trẻ thời nào chả vậy.

Tôi nhớ nhất một buổi tối ở sân bay Stung Treng, xe hậu cần vừa xuống có hai thùng lương khô cho sỹ quan, Tân Cu Lừng cùng Khánh Sếch nẫng ngay một thùng chia cho các đồng hương. Ông chính trị viên phó bắt khám cả D bộ tìm cho ra ai là thủ phạm. Bọ Lực gạt đi:

– Mình không được ăn thì lính ăn, có lọt vào tay địch đâu mà tức tối.

Cái thời chiến dịch năm 1979, chỉ huy mặt trận ban bố 9 điều quy định. Sỹ quan còn khổ hơn cả lính, không dám ăn gì của dân, người gày rạc má hóp lại, môi khô nẻ vì thiếu rau. Lính thì khác vẫn có cách để sống, còn sống khỏe, đêm đêm vẫn đỏ lửa xào nấu. Nhưng lính cũng biết nghĩ cho các thủ trưởng, vẫn ngầm dúi vào tay các thủ trưởng quả trứng luộc, trái soài ương hoặc khúc cá kho để tẩm bổ, lính trơn đâu phải vô tình 

Nguyễn Tuấn

0 ( 0 bình chọn )

thienvt

https://thienvt.com
thienvt - Founder, coder, ngáo ngơ tại vncrawl.com. Mê code, seo, gái... Thích đủ thứ

    Bài viết liên quan

    Bài viết mới

    Xem thêm