Hồi ức lính

Mùa mưa – Nỗi khổ của lính chiến

Mùa mưa mới thật sự là nỗi khổ của lính chiến. Các cơn mưa rừng không hề ngớt, hình như nó tích tụ cả 6 tháng mùa khô để đổ dồn vào 6 tháng còn lại.
283
Mùa mưa - Nỗi khổ của lính chiến

Mưa tầm tã ngày đêm, nước dồn từ vùng cao xuống các khe suối tràn phè qua hai bên bờ tạo thành những vùng hồ nước không xác định. Cỏ cây đua nhau trổ lá, xanh um, rậm rạp, cỏ ba cạnh, cỏ tranh, cỏ lác mọc cao lút đầu. Rừng xanh tối om, tầng lá thấp ganh đua với tán lá trên cao đan xen sũng nước. 

Lính trinh sát chúng tôi hầu hết không mặc áo mưa, vì khó vận động trong rừng, cũng không có áo mưa nào chịu nổi một trận rúc rừng, bị bung toạc ngay tức thời vì những móc gai suốt dọc đường đi. Cả ngày hành quân áo quần tự ướt tự khô, lắm lúc nắng lên thấy thân hình mình bốc ra những làn khói mờ từ cơ thể tỏa ra thật kiêu hùng đầy lãng mạn. 

Khổ nhất lúc vượt suối, người bơi giỏi hơn, bơi sang bờ bên căng dây võng đưa người không biết bơi sang trước. Có những ca tử chỉ còn cách cho vào túi nilon, lùa hơi buộc chặt như quả bóng rồi hai người kéo dây, hai người vừa bơi vừa đẩy. Vượt suối vô tình rơi vũ khí xuống suối là một tai họa khủng khiếp, bằng mọi giá cũng phải lặn tìm bằng được dù thời gian có lâu bao nhiêu.

Người ta bảo “Nắng tốt dưa, mưa tốt lính”, sai bét, mưa lính vẫn đi tuần, vẫn đi phục, vẫn phải chốt đường. Đi tuần không khổ bằng đi phục hoặc chốt đường, nằm im chờ giặc. Rừng mùa mưa chỗ nào cũng có muỗi, muỗi vo ve suốt cả ngày. Những con muỗi rừng to lớn, nhanh nhẹn và đói máu cứ lao thẳng tới chỗ thằng lính, nhè vào những khoảng áo quần rách nát bị hở da thịt mà đốt. Lính vừa đập vừa gãi không dám đốt lửa xông khói đuổi muỗi. 

Bọ ve cũng rất nhiều, những con ve chỉ nhỉnh hơn hạt tấm, chúng bí mật bò vào cơ thể tìm những khe hốc như khe nách, khe mông, khóe mắt, lỗ tai, lỗ mũi để trú ngụ. Chúng cắm cái đầu vùi sâu vào da thịt, rồi sống ký sinh cả tuần mà không hề biết. Khi phát hiện ra cũng đã muộn vì vết thương do ve cắn để lại cơn ngứa dai dẳng đến vài năm. 

Đi truy quét lội nước triền miên nên những đôi giày rách lúc nào cũng sũng nước, ướt nhoẹt cọ sát vào đôi chân như mài như dũa, khiến cho bàn chân trở thành miếng thịt đỏ lòm gần như tuột hết phần da, đêm nằm vừa ngứa vừa sót, chỉ dám lấy bàn tay xoa nhè nhẹ. 

Tôi bị cái dây lưng Mỹ cứ cọ lên cọ xuống bên sườn, lâu ngày vết trày xước hòa trộn với mồ hôi và nước mưa, tạo nên một mảng nhiễm trùng rất sâu, nước dịch chảy xuống hông quần khô cứng như mo cau tanh ngòm. May nhờ anh Hiền Y sỹ cho lọ thuốc tím rửa mất một tuần vết thương mới se mặt.

Mùa mưa cũng là mùa chúng tôi củng cố giao thông hào, và quốc đất tăng gia. Dưới đất ẩm sản sinh ra một loài côn trùng nhỏ bé chúng tôi gọi là Con Mò. Phải tinh mắt mới nhìn thấy, khi lật đất lên chúng bay lên bám đầy vào hai ống chân mà hút máu. Khi đào xong vài mét hào, nghỉ giải lao vuốt tay xuống chân thấy tự nhiên cả hai cổ chân của mình bê bết máu.

Loài mò này cũng gây ra những trận sốt rét quái dị. Chúng tôi bị sốt nhưng nhiệt độ không tăng cao, sốt kéo dài dai dẳng hàng tuần không dứt cơn. Nhiều y tá nghi ngờ cho rằng lính ốm tư tưởng, trốn tránh công việc cấp trên giao. Sau này anh Hiền y sỹ cũng phát hiện ra và tìm ra cách chữa rất đơn giản .

Mùa mưa cũng là mùa địch hay tập kích vào doanh trại, nửa đêm đang say giấc nồng, đột nhiên chúng tới tấp bắn vào đơn vị. Lính tráng chạy sấp mặt ra giao thông hào, nước ngang thắt lưng, chờ mãi cũng chẳng có thêm đợt tấn công nào, lại trở lại chỗ ngủ, quần áo ướt như chuột lột. 

Có một lần tôi dẫn C5 đi tuần quanh doanh trại, chuẩn bị qua một con suối thì tôi lên cơn sốt rét, nhìn con nước chảy xiết khiến tôi gai lạnh khắp người, vẫn phải tìm cách bơi qua. Đầu óc tôi quay cuồng, mọi hình ảnh xung quanh cứ loang loáng, hàm răng đập vào nhau côm cốp, tay chân bủn rủn không còn sinh lực, mắt vẫn cố hướng sang bên bờ.

Chợt nhìn thấy một bóng áo đen từ bờ bên cũng đang đội ba lô vượt suối sang bên này. Bốn mắt địch ta chạm nhau như hai luồng điện. Không hiểu sao lúc đó cả hai ngây ra mất vài giây, rồi cả hai đồng loạt lăn nhào vào bụi rậm cùng nổ súng. Cuộc tao ngộ chiến được hình thành, lằn ranh là con suối đang chảy siết.

Đánh kiểu này chẳng bao giờ có kết quả, một lúc sau địch cũng bỏ chạy, chúng tôi cũng chẳng dám vượt suối, phải tìm đường khác về đơn vị. Thật hú hồn chỉ cần nhanh hơn vài phút là cả trung đội tôi làm vật tế cho hà bá. Nhưng cũng chậm chút thôi chúng tôi đã có thêm một chiến công.

Nguyễn Tuấn

0 ( 0 bình chọn )

thienvt

https://thienvt.com
thienvt - Founder, coder, ngáo ngơ tại vncrawl.com. Mê code, seo, gái... Thích đủ thứ

    Bài viết liên quan

    Bài viết mới

    Xem thêm