Hồi ức lính

Những tân binh má phính lông tơ (Trích: mùa chinh chiến ấy)

1054
Những tân binh má phính lông tơ

Giữa những ngày ác liệt, đơn vị tôi được bổ sung tân binh. Đó là một buổi sáng mùa khô, tôi cùng một số người nữa được tiểu đoàn trưởng Nguyễn Đình Phú (Hưng Nguyên – Nghệ An) dẫn đi nhận tân binh trên trung đoàn. Đây là những chàng trai mới nhập ngũ đầu năm 1980, quê ở Phú Khánh. Nhìn những chàng trai ngây thơ, đứng xếp hàng dưới rừng khộp, tôi thấy họ dễ thương và bé nhỏ làm sao.

Hai hàng quân, khoảng 30 lính. Tôi chú ý đến Lũy, một cậu bé có gương mặt thư sinh, hai má hồng phinh phính như má thiếu nữ. Ánh nắng buổi sáng mùa khô chiếu xuống, tôi nhìn thấy những chiếc lông tơ vàng óng trên đôi má đẹp như trái đào của Lũy. Mặt Lũy rất tươi. Nụ cười hiền, hàm răng trắng đẹp như thiên thần của Lũy khiến tôi thấy vui lây. Tôi muốn kêu lên: Trời ơi! Sao lại có chàng trai đẹp thế trong đợt lính này?

Dân Phú Khánh đa số ở miền biển. Họ có nước da ngăm đen. Sao lại lạc vào đây nàng công chúa này? Tôi cũng chú ý đến Khải. Lúc chưa nhận quân, đám tân binh còn chơi bóng đá ở sân. Tôi thấy một chàng trai dáng thấp, không cao, nhưng rê dắt bóng cực điệu nghệ. Tôi cũng nhảy vào chơi. Khải dắt bóng qua tôi thật lắt léo. Nhiều lúc khiến tôi ngã. Tôi hỏi:

– Sao em chơi giỏi thế?

– Dạ, tụi em thường chơi trên cát

– Em quê đâu?

– Dạ, Nha Trang. Nhà em ngay bãi biển. Tụi em ngày nào cũng chơi.
Thảo nào, Khải nhanh như cắt lại uyển chuyển như khỉ. Nhìn nó vờn trái bóng, đầy bình thản, tự tin. Lại luôn cười tươi. Ôi, nếu không có chiến tranh, chắc tụi này đang đùa chơi trên cát trắng Nha Trang!
Dẫn các em về đơn vị, tôi cũng thấy lo. Đưa các em vào nơi đầy bom đạn, liệu các em còn lành lặn không? Lũy hỏi tôi:

– D8 ác liệt lắm phải không?

Tôi cười:

– Nhìn anh xem, ác liệt chỗ nào đâu?

– Sao hôm qua đến đây, em nghe tụi nó nói vậy? Tụi em bất hạnh phải về D8. Nhiều đứa bạn em được ở lại trung đoàn bộ

Lũy nói thật. Cảm giác chuẩn xác. Tôi không biết khuyên em điều gì.

– Cứ bình tĩnh. Có người có ta. Sợ gì. Trong chiến đấu, quan trọng nhất là phải luôn bình tĩnh

– Dạ. – Lũy cúi mặt đáp thật hiền lành.

Về D8, Lũy được phân về C8, đại đội hỏa lực. Ngay hôm sau, Lũy đã nhận nhiệm vụ đi cáng thương binh, tử sỹ bị vấp mìn. Chiều tối mới về đến đơn vị. Tôi xuống đón. Tôi thấy Lũy đang cãi nhau với Tài bộng. Tài to cao, khỏe hơn Lũy nhiều lần. Lũy nói:

– Anh khôn lắm! Toàn dồn cái nặng hết về phía em!

Tài cười:

-Ai bảo mày thích đi sau?

– Khi em đi trước, anh càng dồn hơn!

Tài vẫn cười:

– Lần sau chọn khiêng cùng với thằng nào thấp như mày ấy!

– Em cứ tưởng, khiêng cùng anh, anh đỡ giùm em!

– Giùm là thế nào. Một xác hai thằng. Phần ai nấy khiêng. Giúp cũng chẳng được

Tôi biết Tài trêu Lũy. Cậu bé thật thà. Nó cũng hiểu anh Tài trêu. Nó cười, phô hàm răng trắng xóa, đều và đẹp như hạt bắp. Lính mới, cần phải dạy khôn nhiều.

Nhưng hôm sau, Tài sang chỗ tôi, thản nhiên thông báo:

-Thằng Lũy chết rồi!

-Tại sao?

– Nó đi tuần. Đã bảo bước theo dấu chân thằng đi trước. Chắc nó không để ý, bước chệch ra

Tôi chạy sang C8, đón Lũy. Đồng đội vừa khiêng em về. Em vẫn nằm trong võng. Hai ống quần đầy máu. Một bên chân không giầy, tím ngắt. Chân kia vẫn đi giầy. Chiếc giầy rách tướp vì mìn. Gương mặt em không còn vẻ hồng hào, nhưng vẫn đẹp, một vẻ đẹp trong trắng, sáng ngời. Mắt em chưa khép. Trán và tóc còn dính đất. Tôi phủi nhẹ cho em.

Trên bộ quân phục còn mới của em, có mùi mồ hôi, mùi máu, mùi thuốc nổ, mùi khói và mùi đất An Lung – viêng, tôi còn thấy vài cánh hoa nhỏ bám vào. Chắc khi vấp mìn, em có nhìn thấy những cánh hoa này? Nếu không có chiến tranh, không có mìn, chắc em sẽ cầm những bông hoa này đi tặng cô gái nào đó, phải không Lũy?

Giá không có người, tôi đã cúi xuống hôn lên gương mặt em. Sao lại ra đi sớm thế Lũy ơi? Chói trong lòng tôi, đôi má phính hồng dưới nắng mai rừng khộp. Ánh nắng ấy, nhưng sợi lông tơ trên má hồng ấy, sao in đậm mãi trong tôi? Cái khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, nói lên điều gì? Chắc không bao giờ Lũy nhận ra. Tôi là người may mắn được tận hưởng. Nó gọi tôi về những ngày tươi đẹp xa xôi hay đó là vẻ đẹp cuối cùng của cái chết?

Sao tôi thấy thương cho tuổi trẻ của các em? Sao tôi thấy tiếc cho cuộc đời các em? Số phận nào, định mệnh nào đưa các em đến tiểu đoàn tôi? Dường như, số phận mình cũng mong manh lắm, không che chắn nổi những hiểm nguy bủa vây quanh em? Những lời khuyên nhủ của tôi, em chưa kịp hiểu, đã ra đi rồi. Đồng đội nói, khi vấp mìn, em chẳng kêu đau, chỉ kịp kêu hai tiếng:

– Mẹ ơi!

Rồi từ từ tắt thở. Ở nơi xa ấy, đêm nay, mẹ em chắc nghe tiếng kêu thấu vọng tâm linh của em? Chắc mẹ em sẽ mơ thấy giấc mơ kinh hoàng lắm? Dường như, em đã linh cảm đúng. D8 ác liệt lắm, phải không anh? Sao tôi lại nói dối em? Dùng những lời rất xa xôi nói với người cận kề cái chết, nên không?

Lũy chết!

Đẹp quá!

Tiếc quá!

Buồn quá!

Ngủ đi em!

Dù biết em không bao giờ yên giấc…

——————

Trích: “Mùa chinh chiến ấy” của Đoàn Tuấn

5 ( 1 bình chọn )

thienvt

https://thienvt.com
thienvt - Founder, coder, ngáo ngơ tại vncrawl.com. Mê code, seo, gái... Thích đủ thứ

    Bài viết liên quan

    Bài viết mới

    Xem thêm