Hồi ức lính

Tiết ba ba

Đang lúc ác liệt nhất trên Bak Anlong Veng, tôi nhận được thư nhà, một lá thư loang lổ máu, đó là máu của các chiến sỹ quân bưu bị địch phục kích trên đường đưa thư từ cầu cháy về sư đoàn bộ. Thế mới biết tuyến trước cũng như tuyến sau đều không an toàn.
1315
Tiết ba ba

Sáu tháng rồi không nhận được tin tức gì của gia đình, nay cầm lá thư trên tay lòng rưng rưng nhớ nhà. Được tin gia đình vẫn yên ổn, quân Trung Quốc đã rút về nước, gia đình bác tôi cũng thôi không phải sơ tán ở Hà Nội nữa, mà đã trở lại Lạng Sơn ổn định cuộc sống. Tiểu khu đã mấy lần đưa giấy gọi em trai tôi đi khám nghĩa vụ quân sự, mẹ tôi cương quyết không cho em tôi nhập ngũ vì lí do tôi đang chiến đấu tại chiến trường tây nam. Cuối thư thêm phần tái bút:

“Con còn sốt rét không? người ta bảo uống tiết ba ba sẽ khỏi sốt rét, con cắt tiết pha với rượu mà uống. Chúc con mọi chuyện an lành.

Mẹ của con”.

Ở bên này, tôi chỉ gặp rùa là nhiều không nhìn thấy ba ba, đi vào đến bìa rừng là gặp rùa, trên đường truy quét chúng tôi gặp rùa vô khối. Trước đây còn hay bắt về thịt nhưng vì thịt vừa dai vừa ít nên không còn là món khoái khẩu, hơn nữa nếu có bị sao, như lạc đường, gặp địch, nổ súng, thương vong là tụi lính bộ binh lại đổ thừa cho mấy thằng trinh sát ăn thịt rùa nên mới bị số nhọ. Từ đó, đi đầu khi nhìn thấy rùa bò trước mặt là tôi bốc lên, nhanh tay quăng thật xa tầm mắt của mấy thằng lính phía sau để tránh chuyện phiền phức.

Từ khi vào chiến trường đến nay đã được ba năm có dư, chưa lần nào tôi nhìn thấy con ba ba ở bên này. Hồi tôi còn ở nhà, ba ba bán rất rẻ, vì một lý do đơn giản là nhiều người không biết chế biến món này, nên bố tôi hay ra chợ Mơ mua một vài con về làm thịt. Món thịt ba ba om chuối đậu ngon đến nhức răng, cắn miếng riềm ba ba ròn như ốc nhồi, mùi nghệ, mẻ, tía tô cứ thấm mãi nơi đầu lưỡi, ngon tuyệt trần. Giờ thì tìm đâu ra ba ba để lấy một giọt tiết của nó.

Mãi đến một năm sau Chúng tôi lại được đi truy quét ở phía nam Anlung Veng, đợt này tổ chức theo đội hình trung đoàn, trung đoàn trưởng Nguyễn Trọng Thể trực tiếp chỉ huy chuyến đi truy quét, đội hình bao gồm gồm 1 đại đội của tiểu đoàn 7 và 2 đại đội của tiểu đoàn 8. chuyến truy quét này hòng chặn đứng con đường chuyển quân của địch từ nội địa lên biên giới lập căn cứ trên điểm cao 547

Khu vực phía nam An longveng này chúng tôi đã đi rất nhiều lần, những nơi có nước được trinh sát D8 đánh dấu rất chuẩn xác. Lần này ông Thể chọn vị trí nghỉ chân đúng nơi chúng tôi thịt con trăn cách đây vài tháng. D7 đóng quân đầu nguồn, D8 cuối nguồn con suối, chỉ huy trung đoàn nằm giữa. 

Sáng hôm sau, sau khi dẫn đội hình đi tuần quanh khu vực, tôi trở về nơi trú quân, đã thấy mấy lính vận tải tát gần xong khúc suối, cá đã quẫy rạch đầy vũng cạn, tôi tháo quần áo lao xuống hỗ trợ, chọn những con to quăng mạnh lên bờ, thằng Cường nhanh tay gom cá, lấy dây rừng sâu từng chỗi dài, toàn cá quả.

Cường là lính bộ binh C7, tương đối đẹp trai, người Đức Phổ tỉnh Quảng Ngãi. Nó ăn mặc rất chỉnh chu, cái áo lính đã bạc trắng mà nó cố giặt cho thật trắng hơn, nó bảo nó thích áo màu trắng, mà đúng thật, khi khoác tấm áo lính bạc trắng vào người nhìn có vẻ rất phong trần, rất từng trải. Mỗi lần vồ được con cá to nó lại cười, tiếng cười ròn tan trong sáng giữa đại ngàn mênh mông.

Tôi mải mê bắt cá, đột nhiên nhìn thấy có vật gì tròn tròn thò lên thụt xuống trong đám lá mục dưới bùn, giữa vật tròn là hai lỗ nhỏ cứ nhô lên thụt xuống, tôi lùa hai tay định chộp cái vật tròn tròn đó thì đột nhiên vũng bùn từ từ dâng lên,chuyển động… thì ra là một con ba ba khổng lồ, cái vật tròn tròn đó chính là cái mũi con ba ba. Tôi lùa tay bê bổng cả thân hình nó lên, cả đám lính tròn xoe mắt, há hốc miệng, thằng Cường reo lên khe khẽ: “Chu cha! con ba ba to dữ quá trời, tui chưa bao giờ thấy con nào to như vậy luôn.

Con ba ba này to thật, tôi đo độ rộng của nó được hai gang tay, có nghĩa là đo từ riềm mai bên này sang bên kia phải 40 cm. Tôi mừng rơn vì một năm trời tìm kiếm khắp vùng Preah Vihia, nay mới có dịp bắt được một con ba ba để lấy tiết chữa bệnh sốt rét. Tôi nói với Cường: 

– Mẹ tôi nói,uống tiết ba ba chữa khỏi bệnh sốt rét, mãi đến giờ tôi mới bắt được nó.      

– Vậy hả? cho tui uống với nhé! tiếc quá giờ lại phải đi phục, chiều về đồng hương phải dành cho tôi một ít nhé.

– Nhưng đến chiều tiết hỏng mất, giữa rừng lấy đâu ra rượu để hãm, thôi chiều về ăn thịt ba ba ngon lắm đấy.

– Ừ nhỉ! nhớ để dành một bát to nhé!

Chúng tôi xách cá về cùng hỗ trợ anh nuôi làm cá, đánh vảy cá quả thật dễ dàng, tôi thường lấy cái vỏ trai cạo ngược con cá, vẩy bay rào rào một loáng là sạch trơn, thò ngón tay bóc mang rút ngược dạ dày, sẻ ngang bụng móc ruột rửa sạch một loáng là xong. Thằng Tài anh nuôi D bộ cắt tiết ba ba, tôi lấy ca Bi đông hứng tiết uống ngay tại chỗ, các lính nhăn mặt. mặc kệ, là thuốc quý sao phải bỏ phí, mấy tay vận tải cũng uống thử nhưng mặt vẫn nhăn nhăn: “Tanh quá, tanh kinh khủng.

Một loáng Tài đã pha xong nồi thịt, nhổ giềng rừng giã nhỏ, cắt lá giềng lót nồi, bột nghệ có sẵn trong ba lô, bóp muối, thả bột canh, cho thêm hạt tiêu xanh, đặt nồi lên bếp chẳng mấy chốc nồi thịt Ba ba sôi Xình xịch mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp cánh rừng, may cho hướng chúng tôi nhìn ra bãi trống và tổ chức canh gác rất chu đáo. 

Một lúc sau phía ổ phục kích của ta ầm ầm tiếng súng. Chúng tôi mừng rơn vì nhất định có thắng lợi, khi đã phục kích với đội hình lớn mà nổ súng thì lính ta nắm chắc phần thắng, Tài gọi mọi người ra nhận cơm, thịt ba ba ngon thật, khá khen cho tay nghề nấu nướng của anh nuôi, thịt ngon vừa tới, riềm ba ba dày ròn, tôi cầm ca bi đông nhờ anh nuôi múc thêm một ít để phần cho Cường.

Một lát sau lính phục kích trở về, vai vác chiến lợi phẩm, súng ống, ba lô, có cả Xoong nồi. Nhưng nét mặt ai cũng buồn thiu, một cánh võng đầy máu được hai bộ binh khiêng vào chỗ chỉ huy tiểu đoàn, đó là thi hài của Cường. Chúng tôi buộc võng Cường vào vòng trong, gần ngay chỗ tôi mắc võng. 

Nghe lính C7 kể: “Khi chúng tôi gặp địch liền bấm mìn định hướng, đồng loạt nổ súng, chúng chết vài thằng, Cường bắn M79 không kịp thao tác nên một tên chạy qua mặt Cường. Một loạt Ak bắn thẳng vào ngực. Cường hi sinh không kịp trăn trối”

Buồn quá, ca thịt ba ba để phần cho Cường nguội ngắt. Tôi đem ca thịt trả lại cho anh nuôi. Bữa cơm chiều mọi người lẳng lặng nhai, không ai nói với ai nửa lời. Không dám nhìn vào cánh võng bất hạnh của Cường.. lòng nặng trĩu nỗi buồn.

Nguyễn Tuấn

4 ( 1 bình chọn )

thienvt

https://thienvt.com
thienvt - Founder, coder, ngáo ngơ tại vncrawl.com. Mê code, seo, gái... Thích đủ thứ

    Bài viết liên quan

    Bài viết mới

    Xem thêm